Năm 6 tuổi, Steve Irwin bắt được một con rắn độc màu nâu. Lẽ thường, bất kỳ đứa trẻ (thậm chí cả người lớn) nào cũng hoảng sợ mà chạy cho thật nhanh. Nhưng Irwin thì không. ngược lại, con rắn tạo ra một tia sáng lóe lên trong tâm hồn của cậu bé người Úc, đốt cháy niềm ham mê đối với động vật thiên nhiên. Chỉ 3 năm sau, Irwin phát động hành trình chinh phục đam mê của mình, bắt đầu bằng... vụ vật nhau với một con cá sấu.
Irwin ham mê chúng, quơ mọi loài vật, và anh biến những phương pháp xử lý chúng một cách thạo trở thành sự nghiệp của mình. Năm 1991, Irwin bắt đầu quản lý Công viên Bò sát và động thực vật Beerwah - vốn được bố mẹ anh mở ra từ năm 1970, rồi sau này đổi tên thành Sở thú Australia. Anh trở nên một tăm tiếng lớn, nức danh với series phim tài liệu Thợ Săn Cá Sấu (The Crocodile Hunter) thời đoạn 1997 - 2004.
Steve Irwin - nhà động vật học lừng danh thế giới một thời
Năm 2006, Irwin trở nên nhà động vật học nổi tiếng nhất thế giới. Anh có một cuộc đời viên mãn, hôn phối cùng Terri Raines, có 2 con một trai một gái là Robert và Bindi. Rồi anh quyết định làm một bộ phim tài liệu tại rạn san hô Batt Reef ở Queensland - một nơi chính anh cũng xem nhẹ nếu xét đến độ hiểm nguy của những dự án bản thân đã làm trước kia.
Nhưng Irwin đã chẳng thể ngờ rằng chỉ 1 loài vật biển - thậm chí còn chẳng được xem là hiểm nguy - đã khiến anh phải ra đi mãi mãi, vào ngày 4/9/2006.
Ngày định mệnh
"Steve Irwin đã chết" - đây gần như là thông điệp mà cả thế giới khi đó chẳng ai tin nổi, kéo theo khối những lời đồn đoán. Nhưng chỉ một người chứng kiến tất thảy những điều đó từ đầu đến cuối - Justin Lyons, cameraman (người quay phim) của Irwin. 8 năm sau ngày Irwin tạ thế, Lyons đã có những lời san sẻ về cái chết của anh.
Justin Lyons là một trong những người nhà thiết nhất với Irwin. Họ làm việc với nhau suốt 15 năm, ăn rơ đến mức Irwin xem Lyons là "bạn thân nhất" và là "cánh tay phải" của mình.
"Thợ săn cá sấu" là biệt danh của Irwin, dựa trên bộ phim tài liệu nổi tiếng cùng tên
Lyons nhớ lại, Irwin đã rất phấn khởi về dự án lần đó, trước viễn ảnh sẽ được đối mặt với những sinh vật thảm khốc nhất của đại dương - như cá mập và rắn biển.
"Đó là những thứ có thể khiến người thường nhật run sợ, nhưng Steve thích chúng. Anh ấy phấn khích về chúng,"
- Lyons nhớ lại.
Còn 8 ngày trước lúc ghi hình và họ cần đi tìm cá mập hổ, nhưng lại gặp phải thời tiết xấu. "Steve sẽ như một con thú bị nhốt trong lồng nếu chẳng được làm gì. Vậy nên cậu ta bảo 'Đi nào, thử tìm xem có gì không.' Nói dứt câu, chúng tôi nhảy khỏi chiếc xuồng phao, lặn xuống biển để giết thời kì."
Chẳng mất quá nhiều thời gian trước khi cả hai bắt gặp một con cá đuối ó (stingray) dài gần 2,5m. Đó sẽ là một cảnh rất ổn cho bộ phim tài liệu. Và với kinh nghiệm lâu năm của mình, cả hai lên kế hoạch, chụp và quay rất nhiều cảnh về con cá.
"Cá đuối ó thường rất hiền hòa. Nếu chúng không muốn bạn lại gần, chúng sẽ bơi ra xa - bơi nhanh là đằng khác," - Lyons giải thích.
Mọi chuyện cứ yên diễn ra, cho đến cảnh quay chung cục. Lúc này, con cá đuối đang bơi giữa cả 2, và Irwin dự tính sẽ bơi về hướng camera, trong khi Lyons ghi hình con cá bơi ra xa.
Và thảm họa đã xảy ra.
Lồng ngực bị xé thủng như một con dao nóng cắt bơ
"thốt nhiên, con cá nghiêng mình rồi dùng đuôi đâm điên cuồng, như thể hàng trăm nhát trong vài giây," - Lyons nhớ lại cảnh tượng thất kinh, đồng thời nhấn mạnh rằng cá đuối ó là một loài vật rất quyền lực, đã yên vị trong thiên nhiên suốt 60 triệu năm qua.
"Có lẽ nó đã nghĩ cái bóng của Steve là một con cá mập hổ - vốn là loài chuyên săn đuổi chúng - và đã tấn công cậu ta."
Trong tình cảnh ấy, Lyons vẫn bền chí quay chụp. "Chúng tôi đặt ra luật lệ rồi. Kể cả khi Steve có bị thương, tôi vẫn phải tĩnh tâm ghi hình," - Lyons chia sẻ.
Sau khi con cá bỏ đi, Lyons nhìn lại và giật mình nhận ra chiếc đuôi của con cá đã xuyên thẳng qua ngực Irwin. "Steve trôi nổi trong một bể máu, và tôi nhận ra có gì đó không ổn."
Điều ưu tiên nhất khi đó là phải rời khỏi mặt nước, vì máu sẽ lôi cuốn cá mập. Một số nguồn tin nói rằng Irwin đã tự tay rút chiếc đuôi ra khỏi người dẫn đến việc mất máu quá nhiều, nhưng Lyons khẳng định không có chuyện đó.
"Chiếc đuôi xuyên vào ngực cậu ấy như con dao nóng cắt bơ vậy."
Lúc đầu, Irwin nghĩ rằng phổi của Irwin đã thủng. Bởi lẽ, vết thương ấy chỉ nằm cách quả tim khoảng 5cm, và máu thì trào ra như suối.
"Steve chịu đau cực giỏi, vậy nên khi thấy cậu ta đớn đau như vậy, tôi hiểu rằng cơn đau ấy là cực kỳ khủng khiếp," - Lyons nói thêm. "Ngay cả khi chúng tôi có thể đưa được cậu ta đi cấp cứu lúc đó, tôi nghĩ cũng khó mà cứu được khi thương tổn là rất lớn."
"Tôi sắp chết rồi"
Sau khi đưa được Irwin lên thuyền, một thành viên trong đoàn bịt chặt tay vào miệng vết thương, trong khi Lyons chỉ biết khích lệ Irwin hãy nhớ về gia đình mà ráng.
"Cậu ta chỉ bình tĩnh nhìn vào tôi rồi bảo 'Tôi sắp chết rồi' - đó là những lời chung cục Steve có thể nói."
Steve Irwin đã từng làm vô thiên lủng những hành động mạo hiểm với động vật hoang dại
Cả đoàn vội vã trở về tàu chính, và bắt đầu thực hiện hồi sức cấp cứu (CPR) cho Irwin.
"Vẫn luôn có hy vọng. Chúng tôi trông mong một điều kỳ diệu, và thực sự đã làm CPR cho cậu ấy suốt 1h sau đó."
Nhưng rồi mọi thứ cũng chấm dứt. Khi đưa được Irwin đến bác sĩ, thông điệp nhận lại rất rõ ràng. "Họ bảo cậu ấy đã chết chỉ sau 10s quan sát thôi."
Sau khi thảm kịch xảy ra, đã có những lời chỉ trích xuất hiện ám chỉ rằng Irwin đã hành động quá thiếu bổn phận. Tuy nhiên theo chuyên gia độc chất sinh vật học Jamie Seymour - người cũng ở trên tàu với Irwin ngày hôm ấy, thì mọi chuyện không phải như vậy.
"Họ không ở đó, nên làm sao họ biết chuyện gì đã xảy ra?" - Jamie Seymour cả quyết.
Trên thực tại dù đốn muốn tìm cá mập hổ, Seymour và Irwin đã thảo luận rất kỹ về những mối hiểm nguy mà cá đuối ó có thể mang lại. "Đó đích thực là một tai nạn quá tệ. Chỉ cần anh ấy ở xa hơn vị trí đó khoảng vài mét, hoặc xuất hiện từ một hướng khác, hoặc thái dương không chiếu theo hướng đó, chuyện đã không xảy ra. Xét cho cùng, cá đuối ó là loài cá rất non gan của đại dương. Chúng không phải vấn đề với con người, trừ một đôi cảnh huống hiếm hoi."